Tôn giáo của tôi.
Bản thân tôi không thực sự theo một tôn giáo, tín ngưỡng nào. Nhưng tôi trân trọng tất cả các tôn giáo vì có lẽ mục đích cao cả cuối cùng của tất cả mọi tôn giáo đều là mong muốn giúp được cho người đời sống tốt hơn và thoát khỏi khổ đau, dù là mỗi tôn giáo đưa ra một con đường khác nhau và những chỉ dẫn hoàn toàn khác nhau.
Tôi sinh ra trong gia đình không theo tôn giáo, có lẽ cũng giống như phần đông đa số người Việt Nam. Dù là đạo Phật ngày càng trở nên phổ biến hơn và nhiều người quy y thành Phật tử, đạo Phật không phải là tôn giáo quốc gia và Việt Nam có lẽ không định rõ tôn giáo quốc gia là gì.
Tuy nhiên gần như tất cả người Việt Nam ta đều thờ cúng tổ tiên, và đó là phong tục tập quán phổ biến nhất, lâu đời nhất.Dù có tin hay không, đa số tất cả người Việt Nam đều duy trì thờ cúng ông cha, tổ tiên gia đình mình. Chúng ta thắp hương thờ cúng tổ tiên, Phật, Bồ tát, để tỏ lòng biết ơn, và mong cầu sức khoẻ, may mắn, bình an, tài lộc, công việc/ học hành thi cử thuận lợi... Và ngoài ra chúng ta đôi khi phải làm lễ giải hạn, trừ tà, cúng thập loại chúng sinh, giải nghiệp, cầu phúc, cầu an, cầu duyên...
Chúng ta lớn lên cũng như bao người trên thế giới này hoàn toàn tin vào thế giới vật thể tồn tại độc lập bên ngoài bản thân mình. Và cộng thêm việc người Việt Nam ta tin vào một yếu tố/ sức mạnh/ cá thể nào đó tồn tại bên ngoài có thể giúp đỡ/ cứu rỗi/ ban tặng cho chúng ta những gì ta kêu cầu/ và thậm chí giúp ta thay đổi hậu quả của những điều ta đã gây ra…
Không phải tất cả mọi người nhưng phần đông chúng ta khi hành lễ cúng bái thần, Phật, tổ tiên, dâng lễ, dâng tiền cúng, thường cầu xin nhận lại điều gì đó tốt hơn và có lợi hơn cho bản thân và gia đình mình như một sự trao đổi dù chúng ta không nghĩ như vậy…
Khi tôi xa quê hương, học tập, làm việc và sinh sống ở nước ngoài, tôi không thực hành việc đi lễ chùa, hay thờ cúng, và cũng không đi làm từ thiện như cách trước đây tôi vẫn thường làm… Cũng có nhiều khi bạn bè và người thân đánh giá về tôi như một kẻ mất gốc, một kẻ vô tình, chỉ biết sống hưởng thụ và không có biểu hiện gì là làm từ thiện giúp đỡ người nghèo/ người bệnh… Tôi đã từng rất khổ tâm… Quả thực tôi đã thay đổi cách mà tôi hành động hay thể hiện ra về lễ nghi tôn thờ, hay cách thức làm từ thiện… Nhưng bản thân tôi tin rằng tôi không hề giảm bớt lòng tôn kính và trân trọng đối với tổ tiên và truyền thống của quê hương.
Tôi giờ đây không thực hành cúng khấn tổ tiên, không đi lễ chùa lễ Phật với mâm lễ đầy hoa quả, bánh trái, tiền cúng dường, tiền giấy, vv… Tôi chỉ có lòng tôn kính thầm kín nhưng trọn vẹn trong lòng, và luôn nguyện cầu cho tổ tiên mình, những người đã khuất và cả những người đang sống trên thế giới này được thoát khỏi đau khổ, không bị ràng buộc trong khuôn khổ, được bình an, hạnh phúc và tự do. Tôi hiện giờ chỉ thầm cầu ước trong lòng mình những điều đó, và kể cả khi trở về thắp nén nhang và cúi lạy trước bàn thờ tổ tiên, hay lên chùa cũng chỉ cầu mong những điều đó…
Tôi lâu nay không còn tham gia những hoạt động từ thiện mà trước kia tôi từng tham gia và như bạn bè tôi vẫn làm, như đóng góp 1 khoản tiền, đóng góp vật dụng, và xuýt xoa thương xót những người nghèo khổ, bệnh tật… tôi nhận thấy từ chính bản thân mình trước đây dù không nói ra, không nghĩ đến nhưng việc làm từ thiện thường gắn với mong muốn cảm thấy mình có ích, mình hào phóng, mình làm được nhiều việc tốt, và mình mong sẽ có nhiều điều tốt đẹp đến với mình vì mình đã làm việc tốt cho đời…
Giờ đây tôi chỉ cảm nhận từ tận đáy lòng những đau thương/ gian khổ của người khác, và thầm cầu nguyện cho họ bình an và sẽ vượt qua được khó khăn/ đau đớn…
Giờ đây tôi chỉ quyên góp thời gian vô giới hạn và một trái tim chân thành rộng mở để lắng nghe, chia sẻ với bất kỳ ai đang cần nếu như tôi có cơ duyên hội ngộ/ gặp gỡ/ liên hệ với họ, cho dù đó là người thân hay người tôi chưa từng quen biết…
Tôi không còn tìm kiếm những hoạt động từ thiện để tham gia vào và đóng góp vào. Tôi chỉ giữ trái tim rộng mở và không còn đăm đăm nhìn vào nhu cầu, mong muốn và vấn đề của riêng mình, để không bỏ qua bất cứ ai đang thực sự cần sự chia sẻ, giúp đỡ… Chỉ là những nụ cười ấm áp, ánh mắt chân thành và thấu hiểu, một cái ôm thật lòng, không tiếc thời gian, thấu hiểu cảm xúc, và chia sẻ cùng nhau, không mảy may suy nghĩ mình nhận được gì… tôi cảm thấy đó là sự giúp đỡ vô cùng to lớn giành cho cả chính tôi và người khác, vì khi đó cả tôi cả họ cảm thấy được nhẹ nhõm, dễ chịu, tin tưởng, chấp nhận, thấu hiểu, trân trọng… và bớt được khổ đau và cô đơn trong nội tâm của mỗi người. Những người đó có thể là chính gia đình mình, bạn bè, hàng xóm, khách hàng, cộng sự, hay là người lạ trong cộng đồng, trên đường phố,… hay bất cứ nơi nào mà ta có duyên gặp gỡ.
Đến giờ, khi nói đến Tôn giáo, Tôi cho rằng Tôn giáo của tôi là: Warm-heartedness, những gì mà tôi tôn thờ là Tình yêu và Sự trân trọng đối với tất cả những gì trong cuộc đời này!
* Nghĩa của từ “Warm-heartedness”: chân tình - rộng mở - yêu thương - nhiệt thành - gần gũi - rộng lượng - tốt bụng - sẵn lòng…
Comments